Con Sáo Của Em Tôi - Duyên Anh - Sưu tầm
Sau khi cha tôi mất, gia đình càng ngày càng túng bấn, một mình mẹ tôi không đủ sức nuôi nấng hai đứa con mồ côi nơi thành thị nên mẹ đưa hai anh em tôi trở về làng cũ. Bên nội xóa bỏ tên cha tôi trong gia phả vì cha tôi xé tờ khai sinh mà ông tôi cố tình điền tên tuổi người vợ cả vào chỗ tên tuổi mẹ tôi. Ông tôi muốn gạt mẹ khỏi cuộc đời cha tôi bấy giờ và cuộc đời tôi mai hậu. Việc ấy rất giản dị như ông đã xóa bỏ tên chú Nghị vì chú mê cô đào cải lương gia nhập ban hát, lang thang rày đây mai đó.
Chuyện Ngày Xưa - Phạm Văn Thế
Có người lên chuyến đò ngang
Về nơi bến lạ, bỏ làng, bỏ quê
Bỏ luôn câu ước hẹn thề
Trăm năm mình sẽ đi về bên nhau!
Có người lặng ngắm trời cao,
Nhìn chim lẻ bạn nghe đau trong lòng.
Tiếc gì con sáo sang sông,
Một khi sáo đã sổ lồng bay xa!
Người Lạc Mất Đường Về - Nguyễn Thị Thêm - Sưu tầm
Người mẹ vừa chạy vừa thở dồn dập. Chiếc váy màu tim tím bay phần phật dưới cơn gió lạnh buổi tối. Cái áo sát nách tung tăng bộ ngực trần. Bà không kịp thay bộ đồ mặc ở nhà. Đôi dép hai quai mà người ta thường gọi là đôi dép lào kéo xoàn xoạt trên vĩa hè dành cho người đi bộ. Bà vừa chạy vừa thở, hai mắt nhìn chong về phía trước. Đôi mắt muốn chọc thủng màn đêm, xuyên suốt qua tận cùng cuối của con đường. Bà mong thấy một bóng người đang đi, hay ít nhất một cái gì đen đen nho nhỏ phía trước có hình dáng của một bóng người. Chiếc chìa khóa lắc lay trên tay. Một tay cầm chắc chiếc phone tay. Bà ngừng lại nghỉ mệt. Hơi thở đứt quãng. Bà bước chậm lại, rồi lại vội vã chạy về phía trước.
Sài Gòn Và Tuổi Thơ Tôi - Trần Mộng Tú - Sưu tầm
Tôi xa quê hương ở vào tuổi không quá trẻ dại để dễ quên và cũng không quá già để chỉ dành toàn thời giờ cho một điều mất mát, rồi đau đớn. Tôi ở vào tuổi mà khi bước đến vùng đất mới, đời sống đã như lôi tôi đi trong một cơn lốc trên những con đường khác nhau trước mặt, hầu như không ngưng nghỉ. Tôi chóng mặt, nhưng tôi vẫn biết tôi là ai và tôi ở đâu trên quê người, nên những lúc tôi phải ngưng lại để thở là những lúc hồn quê nôn nao thức dậy trong tôi.
Mỗi lần nhớ đến quê nhà là nhớ đến Sài Gòn trước tiên. Sài Gòn không phải là phần đất dành riêng cho người miền Nam nữa, đối với người miền Bắc di cư vào Nam năm 1954, người Trung chạy giặc Cộng năm 1968 thì Sài Gòn chính là phần đất quê nhà đáng nhớ nhất.
Mưa Mùa Hạ - Áo Nâu Xưa Khung Trời Xứ Búng
Người có về... ép giùm tôi cánh phượng
Giữ giùm tôi... chút nhớ sắc hoa xưa
Người có về... trong cơn mưa mùa hạ
Nhặt giùm tôi, chiếc lá góc sân trường
Người về chưa... đừng quên mang theo gió
Chút hương thầm... vương vấn... lúc người đi...
Phượng vẫn đỏ... cánh hoa màu lưu luyến
Người đã về... nhìn cảnh cũ bâng khuâng
Hồi Tưởng - Phạm Văn Thế
Mỗi buổi sáng đứng bên nầy Chợ Búng,
Nhìn bên kia em từng bước khoan thai.
Đường đến trường cớ sao mà quá ngắn,
Cho nỗi ngẩn ngơ không thể thêm dài!
Ba năm trời cứ để dành trong mộng,
Vẫn ước mong ngày mình sẽ chung đôi.
Nhưng dòng nước đời với bao cơn sóng
Cuốn đi cuộc tình về chốn xa xôi!
Thành phố nổi đầu tiên trên thế giới "Nam Hàn” - Thầy Hồ Thành Huân Sưu Tầm

Thành phố nổi đầu tiên trên thế giới giúp con người sống sót khi nước biển dâng.
Tưởng chừng như chỉ có thể xuất hiện trong các bộ phim bom tấn khoa học viễn tưởng, tuy nhiên, ý tưởng về thành phố nổi sắp trở thành hiện thực ở Busan, Hàn Quốc.
Thành phố nổi đầu tiên của thế giới tại Hàn Quốc có gì đặc biệt?
Mùa Mưa Tháng Sáu - Áo Nâu Viễn Xứ
Em sẽ trở về mùa mưa tháng sáu
nắng sân trường vẫy gọi bước chân nhau
nhớ làm sao những giây phút ban đầu
trao nhánh Phượng lời tỏ tình thơ dại.
Anh vẫn đứng trước cổng trường ngày đó
đợi chờ em trong khoảng vắng mênh mông
mùa chia tay nhìn phượng đỏ sắc hồng
ai biết được ngày sau còn gặp lại.
Hoa Xương Rồng - Vương Kim Phụng
Em vươn lên giữa muôn vàn gai nhọn
Mặc cho đời đầy bão táp phong ba
Sắc hồng em… ơi diễm lệ… kiêu sa
Đã chiếm trọn hồn ta em nào biết.
Dù quanh mình vẫn còn nhiều khắc nghiệt
Mạnh mẽ em đón lấy ánh bình minh
Thương ngày nắng về em lung linh tỏa sắc
Đêm đến lại thẹn thùng, hứng nhẹ giọt sương rơi.
Trang 8 trong 108 trang