XUÂN XƯA - Thầy Huỳnh Kim Ngọc

Chiến chinh, loạn lạc khắp nơi quê nhà.
Ngoài hiên lặng đứng mẹ già,
Trông chờ con trẻ về nhà vui xuân.
Vợ hiền bồng đứa con thơ,
Nhìn thấy bóng mình mà mơ bóng chồng.
Xa xa tiếng súng đì đùng,
Tưởng rằng tiếng pháo đón mừng xuân sang!
Đồn xa, lính trẻ nhìn trời,
Nghĩ ngày xuân đến bồi hồi nhớ ai.
Than ôi đã mấy năm dài,
Vợ con không gặp, mẹ già không thăm.
Trách ai đã lắm nhẫn tâm,
Tạo ra chiến trận, gây nhiều thương đau.
Bến đò ngày Tết năm nào,
Anh ra chiến địa, em về với con.
Bây giờ đò đó không còn,
Chỉ còn trơ trọi bực cầu chơ vơ.
Xuân xưa, xuân đã qua rồi,
Nắng xuân xin xóa vết hờn chiến chinh.
Huỳnh Kim Ngọc
Indianapolis, Xuân 2012