
KHI đã là người đứng trên bục giảng,
THẦY CÔ, nào đâu ngại những nhọc nhằn.
VIẾT cho đời nay và cho mai hậu.
BẢNG đen là lòng, phấn trắng là tâm.
BỤI có tung bay, nhưng lòng vẫn quyết,
PHẤN dù vương vấn mái tóc hoa sương,
RỚT xuống theo chuổi thời gian năm trường.
RƠI rụng tuổi xuân mà không hối tiếc.
CÓ thấy không "ngày mai trời lại sáng"?
HẠT giống mình gieo nay đã trổ bông.
BỤI thời gian làm mình thêm vững mạnh.
NÀO ai biết lòng thầy đầy hưng phấn,
RƠI rơi dòng lệ vui mừng khôn tả
TRÊN BỤC GIÃNG giờ đây đà kết quả.
CÓ cho đời những tấm lòng bao la
HẠT giống giờ đây là cây cổ thụ
BỤI thời gian mờ dần trong ánh nắng.
NÀO cô học trò nhỏ đã thành nhân,
RƠI về dĩ vãng em vẫn là trò nhỏ.
TRÊN bục giảng thuở nào năm tháng đó
TÓC đã pha sương,lòng vẫn vấn vương.
EM là người học trò nhỏ thuở ấy,
YÊU tất cả cuộc đời trong lọan lạc.
PHÚT GIÂY tao ngộ ai đâu ngờ được!
NÀY đây là giấc mộng dài khôn tả,
LÀM sao nói lên hết được niềm vui.
CÓ THỂ mãi sống trong người đi dạy
NÀO khổ nhọc, thầy không bao giờ ngại
QUÊN đi ư, thầy làm sao quên được!
NGÀY XƯA ấy bao nhiêu học trò nhỏ
THẦY yêu thương đàn chim non thời lọan
DẠY DỖ là trách nhiệm cho ngày mai.
KHI đàn chim nhỏ giờ đây tung cánh
EM làm thầy phấn chấn tận trời xanh.
TUỔI thơ xưa, ngày nay đã trưởng thành,
CÒN bao nhiêu phút, còn nhiều hy vọng
THƠ mang lời cảm tạ nghĩa thầy trò.
Cám ơn em Quách ngọc Lan và tất cả các em đã nhớ đến những "NGƯỜI TRÊN BỤC GIẢNG"
Huỳnh Kim Ngọc
Indianapolis, cuối thu 2011