Mái tóc ngày xưa, lúc tan trường
 Anh về ngơ ngẩn viết chữ thương...
Ngây thơ em bước trong chiều nắng
 Có biết rằng anh đã vấn vương.
 
Nhờ mây chuyển hộ cho ai đó…
Sợi dài, sợi ngắn, sợi nhớ thương
Sợi nào đem ép vào sách vỡ
Giữ mãi trong tim một bóng hình.
 
Chiều Tím hoàng hôn, người đứng đợi
 Sao cứ hẹn, đợi hoài mà không tới
 Có phải chăng? Mưa buồn rơi rất vội
 Nên vô tình, lạc lối ướt hoen mi.
 
Có phải chăng người đến lại rồi đi
 Vô tình quá làm tim ai thổn thức
 Mưa lác đác một mình em ngơ ngác
 Ngóng trông theo người mãi tít mù khơi.
 
Có phải chăng người đã vội quên lời
 Quên bến sông xưa, có người đang đợi
 Để nắng chiều, hững hờ buông tóc rối
Có một người, nghe nhớ một người dưng...
 
 

Áo Nâu xưa khung trời xứ Búng

Tháng Tư nhớ mùa hoa phượng