Nhìn những hàng cây tràm đang trổ bông, những chiếc ghế đá nhạt dần màu thời gian, những bông phượng đỏ nở rực trong cái nắng vàng mùa hè, bất chợt nhận ra với nỗi buồn man mác và sự ngậm ngùi nuối tiếc… Mùa hè đến rồi! Mùa chia tay đã đến! Mái trường thân yêu, những bạn bè, Thầy Cô và những kỷ niệm của tuổi học trò là hành trang để ta bước vào cuộc đời phía trước.
Tháng Tư năm ấy… khi chúng tôi đã bước qua kỳ thi lục cá nguyệt lớp 11. Thời gian còn lại chỉ đợi lúc nghỉ hè. Mỗi ngày đến trường nhìn cây phượng đỏ nở bông, tiếng ve sầu bắt đầu ngân vang, nỗi buồn chia tay sắp đến.
Trong giờ ra chơi, chị trưởng lớp yêu cầu chúng tôi ngồi lại. Chị bước vội khép lại cửa lớp.
Thưa các bạn:
“Chỉ còn vài ngày nữa thôi chúng ta sẽ nghỉ hè. Mùa học năm tới lớp chúng ta sẽ vắng bóng một số bạn, có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi hay có những bạn phải lên đường làm bổn phận người trai trong thời chinh chiến. Mỗi người đi một ngã, không biết khi nào chúng ta sẽ gặp lại nhau…”
Nói tới đây, bỗng dưng chị ôm mặt khóc vì xúc động. Chị lớp phó vội chạy lên ôm chị vỗ về. Không khí trong lớp bỗng trở nên trầm lắng, có vài tiếng sụt sùi, tiếng bàn chân sột sạt…
Lấy lại bình tĩnh chị nói tiếp:
“Giờ phút sắp chia xa này đây, tôi và bạn hãy cùng nhau nhìn lại những kỷ niệm của ngày xưa. Nơi đó, chúng ta đã có nhau như một gia đình, có những giận hờn, những cãi vã, những vui tươi, hồn nhiên, chúng ta sẽ không bao giờ quên dù mai này chúng ta mỗi đứa một phương trời nào đó…”
Làm sao quên được những buổi trưa thực hành nông trại dưới cái nắng chói chang, những mẫu khoai mì nho nhỏ kèm theo tiếng cười khúc khích của ai đó…
Làm sao quên được những kỷ niệm đầu đời, lần đầu tiên tỏ tình bằng lá thư của tuổi học trò thơ dại:
Làm sao quên những lời ru nho nhỏ:
Tụi mình đã xa nhau vào mùa hè năm đó, còn chút gì để nhớ và để thương…!?