Thời gian trôi qua không bao giờ ngừng lại, khi tuổi đời của chúng ta bước vào hàng sáu mươi (60). Sinh-Lão-Bệnh-Tử không chừa ai hết, hiện tại những gì mình có thể làm, giúp cho gia đình, người thân, bạn bè thì hãy làm đi vì quỹ thời gian không còn lại bao nhiêu nữa.
Đối với tôi có một điều ân hận và nuối tiếc khi biết được tin bạn thì bạn đã ra đi rồi. Lần đó nhận được tin nhắn bạn gọi cho tôi, rất tiếc bạn không để lại số phone liên lạc. Một thời gian sau đó, trước thềm ĐH3/NLSBDHN, tôi đọc được bài “Tưởng nhớ đến một người bạn” của tác giả NTN nói về Lê Gia Đạt. Tôi không muốn dùng chữ “hối tiếc hay ân hận” vì không liên lạc được với bạn, nhưng đó là một sự ray rức trong tim.
Bây giờ thêm một cánh chim Nâu, bạn Trần Ngươn Long CN1-K2 vừa bỏ chúng ta ra đi.
Trải qua thời gian dài trị bệnh, Long đã đón nhận được sự trợ giúp, những lời hỏi thăm an ủi của Thầy Cô, bạn bè NLSBD và các chiến hữu cùng khóa Bất Khuất (8 B+C Thủ Đức).
Những ngày cuối đời, biết mình sẽ không qua khỏi căn bệnh, anh dặn dò chị Long bán đi chiếc xe cà tàng, tài sản duy nhất còn lại của anh để lo việc hậu sự.
Kỷ niệm với Long thì rất nhiều, nhưng thôi, hãy để quá khứ ngủ yên trong nấm mồ dĩ vãng, cầu nguyện cho bạn thật bình an nơi cuối trời thênh thang đó.
“Cát bụi trở về cát bụi…”
Hạt bụi nào vương vương trong mắt.
Hạt bụi nào se thắt tim nhau,
Bụi nào lệ đổ tuôn trào,
Bụi nào mất dấu, đi vào thiên thu.
Bụi nào nhốt trái tim mù,
Bụi nào làm kẻ sáng ngu, tối khờ.
Bụi nào giết chết vần thơ,
Bụi nào xóa dấu đi vào lãng quên.
Ngày 5 tháng10 năm 2015
Kỷ niệm ngày Trần Ngươn Long CN1-K2 ra đi.
Hai Râu